Đã có người khác thay bạn chắn hết ồn ào huyên náo của thế gian

  1. Năm đó, mình phỏng vấn một nghệ sĩ cho tờ tạp chí mình làm, mình đã hỏi rằng, thuyền to thì sóng lớn, sau thời gian sóng gió, anh bây giờ cảm thấy thế nào về bản thân mình. Anh ấy nói, giờ anh ấy mãn nguyện khi lèo lái con thuyền nhỏ của mình.
  2. Cách đây khá lâu mình có đọc một cái truyện, truyện đam mỹ. Nhân vật chính trong truyện cảm khái, tuổi còn trẻ từng muốn phong hầu bái tướng, cưỡi ngựa dạo phố ngắm nhìn phồn hoa của thế gian.
    Nhưng trưởng thành rồi mới biết, thì ra bảo vệ mái nhà nhỏ của mình thôi cũng đã khó khăn đến vậy.
  3. Người theo thời gian sẽ dần thay đổi. Nhưng mình, kỳ thực, chưa bao giờ nuôi chí lớn. Nên có lẽ vì vậy, mà không thấy áp lực đồng trang lứa gì khi thấy người ta kết hôn, mua nhà mua xe hay có chức có tước này nọ.
    Mỗi ngày hoàn thành công việc vẫn sẽ dành chút thời gian cho bản thân. Chỉ cần có một quyển sách hay, một cái truyện hay là có thể ngồi yên một chỗ chăm chỉ đọc đến khi nào hết thì thôi.
    Không có người iu dắt đi ở nhà gỗ ở góc đồi Đà Lạt ngắm hoa đào thì vẫn có vui vẻ cùng bạn bè uống rượu mơ má đào ở Hà Giang. Chả sao cả…
  4. Lâu lâu nhìn lại mình, thấy mình trưởng thành chậm. Đi chậm rãi từ từ giữa thế gian vội vã. Nhưng rồi cũng tự mình nói với mình, ừ thì cứ chậm rãi như thế cũng có làm sao?
  5. Nhưng mà, cuộc sống là…
    Nếu như bạn có thể thong thả bên hiên nhà uống trà đọc sách, có khi là vì đã có người khác thay bạn chắn hết ồn ào huyên náo của thế gian.
    .
    Cũng không biết người đó còn chắn được bao lâu…

Bài viết của Hoàng Khôi.

Để lại một bình luận